Thursday, July 17, 2025

Về cái tên "Miseducation of a rolling soul"

Đối với mình thì đặt tên cho bài viết hoặc tranh ảnh nghệ thuật là bước khó nhất trong công việc sáng tạo nội dung. Mình có thể dành hàng giờ đồng hồ chỉ để chỉnh sửa vài dòng miêu tả mặc dù mình biết chắc rằng chẳng ai thèm đọc. Nhưng để nghĩ ra được một cái tên cho bài viết ngắn thì cũng ngốn của mình cả đống thời gian suy nghĩ. Mình nghĩ thế này; viết chưa hay thì có thể trau dồi thêm, nhưng tên đã dở thì chẳng ai muốn nhìn tới nội dung cả. Cũng giống như một món ăn không chỉ ngon mà cần phải đẹp. Vậy nên có rất nhiều bài viết, tập ảnh hay video mình đã dựng xong hết rồi nhưng vì chưa nghĩ ra tên nên mình cứ cất mãi chưa đăng. Còn một điều mình đã lặp đi lặp lại như một cái đĩa xước nhưng vẫn cứ muốn nhắc: mình là một Thiên Bình chính hiệu! Thiên Bình trong sách vở như thế nào thì mình sao y như thế: cầu toàn, yêu cái đẹp, ghét sự bất công, khả năng quyết định khá kém. Cho nên nhiều lúc không phải cái tên không đủ hay mà mình không thể lựa chọn được giữa nhiều cái tên (mà mình cho rằng) hay.

Blog này không phải là ngoại lệ, mình mất hơn nửa ngày mới nghĩ ra được cái tên tạm chấp nhận được. Với sự giúp đỡ của chat GPT và cảm hứng từ tranh ảnh sách báo suốt mấy chục năm qua thì mình quyết định đặt tên blog là: Miseducation of a rolling soul. Tất nhiên trước khi cắn răng đánh cái tên này thì mình đã biết được sau này có thể đổi tên bất kỳ lúc nào. Thế cho nên chỉ tốn có nửa ngày, nếu không thì cái blog này chả bao giờ được ra mắt mất.

Album mà mình yêu thích nhất đứng sau Blue của Joni Mitchell đó là The miseducation of Lauryn Hill. Mấy tháng ở Huế năm ngoái thì hết nửa thời gian mình dành để nghe album này rồi. Nghe nhiều là vậy nhưng mình cũng hiếm khi tìm hiểu tại sao album này album kia lại có cái tên đó, mình tự cảm nhận là chủ yếu. Theo mình nghĩ thì miseducation ở đây là lúc mà Ms. Lauryn Hill “re-learn” tất cả những thứ mà cô đã học được trên ghế nhà trường. Rằng tất cả những kiến thức sách vở kia chỉ mãi trên giấy, những trải nghiệm cuộc sống mới chính là bài học thực sự giúp cô trở thành một nghệ sĩ và con người như lúc bấy giờ. Mình cũng tương tự như vậy, với phương châm mỗi ngày sống là một ngày “re-learn”, nên mình quyết định mượn từ miseducation là một phần của tên blog. The rolling soul không hẳn lấy cảm hứng từ “The rolling stones” huyền thoại mà từ truyền thuyết về chàng Sysiphus lăn tảng đá lên đồi. Thực ra giờ nghĩ lại thì có khi “The rolling stone” lấy cảm hứng từ đó cũng nên. Dù sao đi nữa thì mình có suy nghĩ giống Camus rằng cuộc sống này chả có ý nghĩa gì cả, con người cần biết mặt đặt tên cho tất cả những thứ họ không biết để dễ kiểm soát mà thôi. Nhưng cũng chẳng sao, đã sống nếu không phản kháng được thì nên theo luật, cũng là để cho mình dễ thở hơn. Thế giới hơn 8 tỉ người thì những người xuôi theo dòng nước như mình chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy nhỉ. Ai muốn đấu đá, tranh giành thì cứ việc, mình cứ thong dong mà sống thôi. Đằng nào cũng chỉ sống được mấy chục năm, làm chi phải nặng đầu. Nghĩ thế nên cái tên Miseducation of a rolling soul ra đời.

Mình không chắc cái tên này tồn tại được bao lâu. Quên nhắc một điều rằng Thiên Bình cũng dễ đổi ý lắm, có khi cuối tuần này mình lại nghĩ ra một cái tên mới không chừng.

The Miseducation of Lauryn Hill - 1998

https://open.spotify.com/album/1BZoqf8Zje5nGdwZhOjAtD?si=qA0RsQ0BS2uSGyo_ZcfP6w

Wednesday, July 16, 2025

Tại sao mình viết blog

    Không thể tin được đến giờ này mình mới lần đầu tiên viết blog. Và càng khó tin hơn nữa khi blog của mình không (chưa) liên quan gì đến đồ ăn. Mình chẳng có thói quen đọc blog, có chăng chỉ những khi mình muốn tìm công thức món này món kia để nấu mà thôi. Lúc trước có hai trang blog mình lui tới khá thường xuyên, hầu như là mỗi ngày. 

    Đầu tiên là Savoury days, chắc không ai mê làm bánh mà không biết đến blog này. Mình chẳng nhớ chủ nhân của blog tên gì, chỉ nhớ chị là nghiên cứu sinh ở Bỉ, sống ở Antwerp. Vì đọc blog của chị mà mình mê làm bánh, mê chụp ảnh và có ước muốn đi du học. Theo mình nghĩ thì một người nghiên cứu sinh sẽ rất bận rộn, việc chị có thể cho ra những bài viết chất lượng, đẹp lung linh và thường xuyên như vậy làm mình rất nể. Tất nhiên sau này bắt tay vào chụp, sửa ảnh nên mình biết để làm được chỉn chu như vậy tốn rất nhiều thời gian. 

    Mình nhớ lúc đó học năm nhất đại học, máy ảnh thì không có nhưng được cái mê làm bánh và mê chụp hình. Điều đáng nói là lúc còn học trung học mình không bao giờ nấu ăn, việc duy nhất mình biết làm đó là bắt nồi cơm (điện) và chiên trứng. Cũng dễ hiểu vì nhà mình bán quán nhậu, tất cả những bữa cơm phần lớn là do bố nấu, bọn mình chẳng cần phải đụng tay chân gì cả. Sáng ra bố sẽ hỏi "Hôm nay ăn gì đây?" Và câu trả lời của chị em mình luôn là cá chiên hoặc thịt luộc. Câu trả lời cho có vì chị em mình vốn dĩ không mê ăn, nếu được bỏ bữa thì càng tốt, nhưng dễ gì bố mẹ cho nhịn. Chắc là gen nấu ăn có sẵn trong máu, hoặc cũng có khi nhìn bố mẹ nấu riết quen, nên lên đại học một phát là mình nấu được luôn. Tất nhiên cũng cần hướng dẫn từ những trang blog dạy nấu ăn, và hành trình ẩm thực nhiếp ảnh của mình bắt đầu từ đó. Mình nhớ như in rằng thời gian nấu thì ít mà thời gian chỉnh hình, chụp hình thì nhiều. Mỗi lần nấu ăn và chụp hình hết cả nửa ngày, điều hòa không có nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả ra, xong xuôi như mới vừa đánh trận về, cực nhưng mà vui. Ai cũng nói mình có khiếu nấu ăn, chụp hình đẹp. Mình thì nghĩ chụp hình có đẹp đó, nhưng lúc đó nấu ăn còn hơi dở, chắc người ta khen để mình nấu ăn miễn phí cho. Hồi đó có máy ảnh đâu, may mắn sao mình ở chung nhà với chị Trâm, chị cho mình mượn hẳn cái máy cơ hiệu Nikon. Đối với một đứa học sinh tỉnh lẻ lên Sài Gòn học thì việc được cầm một chiếc máy ảnh cơ là một điều diệu kỳ. Nhờ cái máy Nikon đó mà mình học được cách chụp, cách chỉnh ảnh. Sau này mình sở hữu một chiếc Canon Cybershot do chị Bằng để lại, một chiếc Sony gương lật do mình tự bỏ tiền mua. Không biết bao nhiêu kỷ niệm đã được lưu giữ ở hai chiếc máy này, mình sẽ dành những bài viết khác để kể.

    Blog thứ hai không hẳn là một blog cá nhân nào đó mà là những blog khác nhau nhưng cùng chủ đề - kể về cuộc sống du học xa nhà. Trước khi những kênh youtube trở nên phổ biến thì những trang blog đã có một thời rầm rộ. Thời đó du học sinh đồng nghĩa với việc học nhiều, nên khả năng viết của họ cũng ở mức chấp nhận được. Một số người viết hay thì trở nên nổi tiếng như Hà Anh Vũ, Gào, Iris Cao... Biết bao nhiêu "nhà văn trẻ", KOL đời đầu bắt nguồn từ đây. Trang blog duy nhất mình nhớ là của Hà Anh, bây giờ là một người mẫu nổi tiếng, lúc đó cô hay viết về khoảng thời gian du học Anh, sau đó chuyển về Việt Nam sống nên ít dần đi và nghỉ luôn. Thú thật mình chẳng nhớ gì mấy về những blog kiểu này vì chung quy cũng là những tản mạn nhỏ về cuộc sống thường ngày thôi, mà đời sống thì làm gì lúc nào cũng có những chuyện giật gân để kể, cho nên không nhớ cũng là chuyện thường. Mình chỉ nghĩ là nếu mình có viết blog thì chắc chắn là để chia sẻ kinh nghiệm làm bánh thôi, chứ mình đâu rảnh mà ngày nào cũng lên viết chuyện cá nhân. 

    Thế mà bây giờ thấy đấy, đúng là đời biết đâu chữ ngờ. Trong thời đại Tiktok, Youtube, hàng trăm mạng xã hội bùng nổ, người người nhà nhà tạo content ngắn thì mình như người tiền sử, lọ mọ lập nên trang blog đầu tiên. Nhìn lại thì cái gì mình cũng làm nhưng làm sau người ta một ngàn năm ánh sáng. Đối với mình quan trọng nhất vẫn là cảm xúc, mình phải cảm thấy việc mình làm cần thiết thì mới có hứng thú được. Tất nhiên là cái gì cũng có hai mặt của nó. Việc vin vào cảm xúc để sáng tác, dù là sáng tác văn, ảnh hay nghệ thuật nói chung vẫn thiếu sự nhất quán. Nếu một năm chỉ có hai hoặc ba tháng muốn làm việc thì chết dở. Stephen King có khuyên rằng làm gì thì làm, nếu muốn trở thành nhà văn (chưa chắc đã bán được sách) thì mỗi ngày ít nhất phải viết 2000 từ. Viết gì không quan trọng, phải tập thói quen trước rồi mới tính đến chuyện hay dở. Cả tuần nay mình học theo ổng nên cũng ráng viết kha khá. Nếu quay lại mấy chục năm trước, không có máy tính, không có điện thoại cá nhân thì có mãn kiếp nữa mình cũng không trở thành nhà văn được. Bằng chứng là quyển nhật ký mua gần 10 năm trước vẫn còn một nửa. Viết tay vừa mỏi tay vừa khó sửa được lỗi sai, chưa tính đến việc đâu phải ở đâu cũng có bàn để mình viết. Còn tản mạn thế này chỉ cần cái điện thoại, máy tính bảng, tốt nhất là laptop thì đi đâu cũng có thể viết được, một loáng là xong 2000 từ.

Mình hơi bị mê viết nhật ký, cuốn nhật ký từ năm lớp 3 tới giờ mình vẫn còn giữ, và nhớ luôn mật khẩu. Mình còn nhật ký giấc mơ, nhật ký ảnh, cả thảy chắc phải chục cuốn, tiếc là vứt gần hết rồi nên giờ còn đâu dăm ba cuốn. Khổ một cái là từ khi có điện thoại, mình lười viết hẳn ra. Không phải là cuộc sống không có gì để kể, nhiều cái nếu mình không viết lại có khi qua tháng mình quên luôn. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải ngồi vào bàn, tìm cây viết nét đẹp đẹp để ghi lại thì mình bỗng thấy chán, thế là thôi. Biết bao nhiêu kỷ niệm không được viết lại, bây giờ mình chả còn nhớ gì cả, thế mới tiếc. 

    Vì lí do đó nên mình quyết định chuyển nhà cho nhật ký. Ban đầu mình tải mấy ứng dụng viết nhật ký free nhưng cuối cùng vì quảng cáo nhiều quá nên đâm ra bực mình. Điều tích cực duy nhất là mình viết đều đặn hơn. Rồi mình nghĩ đến word, nhưng giao diện quá chán và cũng không thân thiện với điện thoại nên cũng bỏ qua. Tình cờ mấy hôm trước đọc được blog của bạn cũ nên mình mới nhớ ra còn hình thức này tồn tại. Thế là trong vòng 24h giờ mình lọ mọ để thiết kế, chỉnh sửa blog để đăng bài đầu tiên. Cái mình không thích là tại sao phải đặt tên cho blog nhỉ? Cái gì cũng phải biết mặt đặt tên để làm gì? Tốn cả nửa ngày mình mới nghĩ ra một cái tên, nhưng mà mình cũng chưa vừa ý lắm, để sau này có ý tưởng gì hay ho hơn mình sẽ cập nhật tên mới sau. Mình cũng đang lăn tăn việc có nên public blog của mình hay không? Dù sao thì đây cũng là tâm sự cá nhân nên mình không thích việc những người không quen biết đọc được, càng không muốn người thân mình đọc. Thôi kệ cứ viết vài bài xem sao, chắc gì có ai thèm vô đọc mà lo bò trắng răng. 🤣

    Dông dài mãi thì đấy, lí do blog này có mặt trên đời là vì mình muốn viết nhiều hơn (mộng nhà văn từ lâu mà không dám nói) và để lưu giữ kỷ niệm đời thường thay nhật ký giấy. Để xem, đã chuyển nhà thì phải làm đàng hoàng. Tất cả những bài viết từ 2015 mình sẽ lần lượt đăng lên đây để phòng khi cuốn nhật ký (đã có phần tàn tạ) của mình mất. Chắc cũng kha khá đấy, vừa đạt chỉ tiêu một ngày 2000 từ, vừa có cớ để mình đăng ảnh từ xưa lắc xưa lơ.

Thursday, July 10, 2025

Bọn mình đi chơi (Phần 2) - Bì thịt và Bộ Tứ

 Bốn đứa tụi mình hay đùa nhau rằng: “Bì thịt là đầu câu chuyện” vì chính lí do đó mà Bộ Tứ được hình thành. Hồi cấp 3 trường chuyên Hùng Vương của tụi mình được chia thành hai kiểu: chuyên và đại trà. Mỗi lớp có hai lớp A và B được sắp xếp ngẫu nhiên theo kết quả thi chuyên. Nói cho dễ hiểu có nghĩa là chuyên Toán 2 lớp, chuyên Lý 2 lớp, đại trà 2 lớp,... duy chỉ có mỗi một lớp chuyên Văn vì hình như sỉ số không đủ. Bọn mình học chuyên Anh; lớp 10 thì mình, Vi và Bình học C2A còn Hằng C2B. Sau một năm 2 lớp chuyên sẽ được sắp xếp lại theo thứ tự điểm trung bình môn chuyên đó. Cả bốn bọn mình học không giỏi nên đều vô C2B. Hồi đó bị xếp sau mình cũng buồn lắm, với mình thì Anh Văn giống như một kỹ năng hơn là môn học, mình giỏi nghe nói nhưng đọc, viết thì khá tệ thành ra điểm trung bình môn không cao. Sau này nhìn lại thì bọn mình đều cảm thấy may mắn khi được xếp vô lớp B, vì học lớp A chắc Bộ Tứ sẽ không bao giờ có trên đời này mất.

Trong một trại gà thì con trống khỏe nhất, đẹp nhất sẽ được chăm bẵm để đi thi đấu. Bọn mình cũng tương tự như vậy, trong khi lớp A được bồi dưỡng để thi tỉnh, quốc gia thì lớp B sống chết mặc bay. Khác mỗi chỗ là đám gà còn lại bị giết thịt, bọn mình thì may mắn hơn, được vừa học vừa chơi.

Phải nói rằng năm lớp 11 mình đi chơi bằng 10 năm học trước cộng lại. Một phần góp vào việc đi chơi nhiều là lúc đó cũng ngấp nghé 17 tuổi rồi nên mình được nhượng lại cái xe Dream mấy chục năm của bố. Một ngày mình chỉ có mặt ở nhà lúc ăn cơm và ngủ còn lại mình đều lấy lí do đi học thêm để vi vu trên con xe cà tàng đó. Đầu năm mình vẫn đi chung với cả lớp, bọn mình đi từ đồng cỏ hồng, đường “kinh dị”, đường “hành động”, thác, hồ, sông, suối,.. chỗ nào xa là có mặt lớp mình. Hôm nào nhớ ra mình sẽ kể chi tiết hơn về những chuyến đi chơi năm lớp 11.

Mình vẫn nhớ như in hôm đó mình được giao nhiệm vụ chở con Thi mập. Thực ra lúc nào mình cũng chở nó vì không ai muốn chở. Mình thì thấy bình thường thôi, nó cũng đâu có mập mấy, nhưng hình như mấy thằng con trai không muốn chở gái xấu nên đẩy cho mình cũng có khi. Cho tới hôm đó thì mình phải nghĩ lại. Nếu như chở Mai nhỏ hay Hải thì xe mình đâu có bị xịt khói.

-         Ê, xe em xì khói nhiều lắm! Dừng lại coi đi! Người qua đường quay đầu lại nhắc mình.

Lúc nào đi chơi mình cũng đi cuối đoàn. Theo như mấy đứa trong lớp thì tốc độ lái xe của mình bằng người đi xe đạp. Cũng đâu thể trách được, cái xe Dream đã tàng thì chớ, phải chở thêm con Thi nữa sao mà chạy nhanh được.

-         Không có gì đâu! Cứ đi đi, bọn nó đi mất tiêu rồi kìa! Con Thi quả quyết khi mình định dừng lại kiểm tra.

Có dừng xe lại thì cũng đâu giải quyết được tình hình, chẳng lẽ đi tới đây rồi lại quay về, cũng đâu thể bỏ con Thi lại được. Mình cắn răng lái tiếp mặc cho con Dream kêu gào như máy xay lúa.

Cuối cùng thì mình cũng đuổi kịp được đám bạn để dẫn đầu, vì hôm đó con Thi đầu têu, nó là người chỉ đường. Trước khi đi thì tụi mình mỗi đứa được phân công nhiệm vụ. Đứa thì chuẩn bị nước, trái cây, đứa thì bạt ngồi, đứa không có gì thì nhóm lửa, nấu ăn. Má con Vi bán thịt heo nên nó chuẩn bị, còn nhà mình là quán nhậu nên nhờ mẹ ướp đống thịt to chà bá lửa để hơn chục đứa ăn. Đứa nào cũng háo hức được đến bãi cắm trại mà con Thi quảng cáo là đẹp xuất sắc, “tao chắc bọn bay chưa tới lần nào, vừa ăn thịt vừa ngắm hoàng hôn thì miễn bàn.”

Con Thi chắc nịch là nó đã tới chỗ đó mấy lần rồi. Mấy lần thì cả đám không bao giờ biết được, chỉ biết rằng hôm đó vì đói quá mà sắp hoàng hôn rồi nên thôi tấp đại vô chỗ con Thi chỉ. Đó là một bãi đất đỏ toàn mùi cứt bò.

Miệng chửi và thề không bao giờ nghe lời con Thi nữa nhưng đứa nào cũng nhanh chân tay để nhóm lửa nướng thịt. Kết quả sau một hồi hì hục cả đám bắt đầu chờ cho thịt chín. Nhưng vì là bãi đất khá trống (bò ăn hết cỏ) nên gió hơi mạnh, lửa chưa cháy được bao lâu đã bị gió thổi tắt. Lửa cứ thổi rồi tắt liên tục nên cuối cùng thịt không thể chín nổi. Bữa đi chơi chính thức kết thúc trong thất bại, chỗ cắm trại thì dơ dáy, thịt thì sống nhăn răn cho nên đâu ai tha thiết ngắm hoàng hôn gì nữa. Nhưng trong cái rủi có cái duyên, bì thịt còn hơn phân nửa được giao lại cho mình đem về cất bữa sau kiếm chỗ khác ăn.

cả đám đều góp tiền mua thịt nên ngay hôm sau đi học mình đã đặt vấn đề lúc ra chơi. Bì thịt không thể để lâu được nên cần phải quyết định sớm xem đem qua nhà đứa nào nấu đây. Xem ra không có ai hứng thú vì dư âm bữa cắm trại hôm trước vẫn còn. Rốt cuộc năn nỉ mãi mới có mấy mống chịu xử lý bì thịt, bao gồm: mình, Vi, Hằng, Bình và con Duyên. Trước đó thì mình với mấy đứa đó cũng chỉ chơi chung trong lớp thôi chứ chưa gọi là thân. Tính ra mình thân với con Duyên nhất vì hai đứa ngồi cạnh nhau. Nhưng vì còn nhiều thịt nên cả đám sáp lại để xử cho xong chứ chả lẽ bỏ. Năm đứa quyết định qua nhà con Hằng nướng thịt.

Bữa đó là bữa ăn thịt nướng nhớ nhất cuộc đời mình. Cộng thêm việc lâu lâu Facebook nhắc lại nữa thành ra đám tụi mình chẳng bao giờ quên được. Nhờ bì thịt nướng đó mà bốn đứa tụi mình vẫn chơi chung đến tận bây giờ, tức là đã gần 15 năm. Từ sau lần đó thì tụi mình đi chơi không biết bao nhiêu lần nữa, mà mấy đứa trong lớp kêu là “đánh lẻ”. Hồi đó cả lớp ghét bốn đứa lắm, vì đi chơi đâu cũng đi riêng, không còn tụ họp chung nữa. Nhưng biết sao được, bọn mình hợp nhau thì chơi thôi, chứ cũng đâu có muốn tách riêng ra đâu. Lí do tại sao năm đứa cùng qua nhà con Hằng ăn thịt mà rớt lại còn bốn đứa thì mình không nhớ rõ lắm, chắc là tại duyên số rồi. Ông bà đã bảo cái gì không giải thích được thì cứ đổ cho tâm linh, con Duyên chắc không có duyên với tụi mình.   

 

Wednesday, July 9, 2025

Bọn mình đi chơi (Phần 1) -

Lần cuối cùng cả nhóm 4 đứa đi chơi xa với nhau là hơn 10 năm trước. Mình nhớ đó là kỳ nghỉ Tết Tây, lúc đó đứa nào cũng mới chân ướt chân ráo vô Sài Gòn học, ngây thơ, hiền lành. Mặc không có tiền nhưng vì vô Sài Gòn cũng đã lâu mà chưa gặp được nhau nên quyết định đi Vũng Tàu. Chuyến đi đó không có gì đặc biệt lắm nên mình không kể.

Đợt này chỉ có 3 đứa đi được thôi vì Bình không có trong lịch trình. Chẳng hiểu sao lúc đó mình quên béng chuyện hỏi nó xem có muốn đi không. Hằng có lịch ra Huế để ăn đám cưới nên sẵn ghé Đà Nẵng thăm mình, còn bà Vi thì không biết bị thuyết phục thế nào mà cũng đu theo luôn. Tự nhiên nghĩ lại thấy nhớ bà Bình ghê. Lần tới phải bù đắp cho bả mới được.

Tới ngày đi thì xảy ra chuyện, bà Hằng bị tai nạn. Không biết xui rủi thế nào mà khi đóng hành lí bị cái dây bắn vào mắt, thế là phải vô bệnh viện. Người ta hay nói “tâm bệnh”- bệnh thì ít mà sợ thì nhiều. Bọn mình thì thấy chả có gì đâu, nhưng vì Hằng sợ sẽ bị mù như anh trai của nó nên đâm ra sợ sệt. Vừa mới mấy tháng trước anh ruột nó trong lúc hàn cửa sắt bị dị vật bắn vào mắt đâm ra mù 1 con. Còn bây giờ thì nó bị bác sĩ bít rịt một mắt và cấm không được mở ra trong vòng 48h, lại còn cách 2 tiếng phải nhỏ mắt một lần. Khỏi phải nói, từ tâm trạng háo hức đi du lịch đến nỗi lâu lâu phải cảm thán trên group: Tui háo hức quá mấy bà ơi!

Bây giờ bả chính thức xụi lơ. Mình cũng lo sốt vó khi thấy bà Vi gửi tấm hình đi khám mắt ở bệnh viện lên nhóm chung nên lật đật gọi điện hỏi thăm tình hình.

-         Ủa có sao không?

-         Bác sĩ nói mắt nó bị xước, phải bang lại theo dõi thêm.

-         Vậy là không đi chơi được hử?

-         Không! Vẫn đi chớ!

Nghe được tới đó mình cũng an tâm phần nào. Suốt cả một tháng chỉ chờ tới ngày gặp lại mấy đứa bạn già mà vì tai nạn lãng nhách phải hủy cả chuyến đi sao.

Vì là chuyến bay lúc 4h sáng nên mình có nhắc là phải ngủ sớm, để sáng mai đi cho tỉnh táo. Đâu đó khoảng 10 giờ đêm bà Vi gọi điện cho mình. Mình chột dạ: làm gì còn gọi giờ này nữa?

-         Báo cho bà một tin. Con Hằng không chịu đi, nó sợ!

Tới phút thứ 89 mà còn muốn thay đổi kế hoạch đây mà. Mình nghĩ chứ nếu Hằng sợ thì hỏi ý bà Vi sao, ít ra còn có bả, chứ không đi chắc buồn chết mất.

-         Rồi bà sao, ở nhà luôn hai đứa hả?

-         Không! Tui đi!

Thôi một đứa đi còn đỡ hơn không có đứa nào. Bất quá thì bà Vi qua nhà mình ngủ đỡ tốn tiền khách sạn, bà Hằng thì về nhà chồng chăm. Nghĩ thế nhưng nhìn sang cái phòng chưa dọn dẹp nên mình cũng hơi ngán. Đã là bạn bè thì phải năn nỉ hết mình, bà Vi và mình thay nhau thuyết phục con Hằng:

-         Vé thì đặt rồi mà không đi! Bây giờ bọn mình chuyển sang du lịch nghỉ dưỡng! Mình chêm vào

-         Chỉ đi uống cà phê với đi ăn thôi, chịu chưa?! Tui hứa luôn á!

-         Đâu mở con mắt ra tui coi coi! Có gì đâu, không thấy gì hết á! Mai ngủ dậy là hết à!

-         Nhưng mà con mắt tui đau lắm, nó xốn lắm mấy bà ơi! Hằng bắt đầu mếu máo

-       Mai ra đây tui dắt bà đi Hoàn Mỹ. Bà có biết bác sĩ ở miền Trung hơi bị giỏi không? Bác sĩ ở Huế là xịn nhất cả nước đó. Bà khỏi lo! Bà ở Sài Gòn với ở đây không có khác gì nhau hết á! Mình bắt đầu lái từ chuyến du lịch thành chuyến khám bệnh tỉnh xa.

Một sự im lặng ngao ngán, cả 3 đứa đều hết lí do để tranh luận.

-           Không được đi bơi, không được lên núi, không được gần cây xanh. Chỉ đi ăn, uống cà phê thôi á nha! Bà Hằng tuyên bố trong sự bất lực. Chắc bả cũng mắc đi lắm rồi.

-           Okê! Chốt dậy đi, để tui tìm 100 quán cà phê ngồi chill. Bà yên tâm!

Mình cũng đồng tình nhưng cũng có thoáng nghĩ rằng đi Đà Nẵng mà không biển, không núi gì hết thì biết đi đâu bây giờ? Nhưng dù gì thì sự an toàn cho bạn mình vẫn là trên hết, lâu lâu phải biết hy sinh!

Máy bay chưa cất cánh đã thấy điềm gở rồi. Trước khi ngủ mình vái trời sao cho mọi chuyện ổn thỏa vì khó khăn lắm mới được đi chơi cùng nhau. Mỗi lần đi đâu đó, hoặc là bà Hằng tới tháng, hoặc là đang chơi đi về để gặp gia đình. Những lần đi chơi trót lọt chắc đếm được trên 1 bàn tay. Lần này mà không đi chơi được không biết khi nào mới gặp lại nhau nữa.

Bà Hằng thì sắp sang Mỹ định cư với gia đình chồng. Từ sau khi cưới thì mộng tưởng duy nhất của chồng nó là sang Mỹ. Ban đầu Hằng vẫn còn nhiệt huyết chuyện này lắm, sau này vì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra nên ước muốn xuất ngoại của bả cũng dần dần bớt đi. Nhà chồng bà Hằng ăn nên làm ra nên giàu lắm, cái nhà mà vợ chồng nó ở bây giờ đều do ba mẹ chồng chu cấp. Nghe vậy bọn mình cũng mừng cho nó, ba nó mất sớm, mẹ gồng gánh nuôi 6 anh em ăn học, nó là con út nên đỡ cực nhất nhưng so với trang lứa thì cũng thuộc dạng thiếu thốn. Bọn mình hay giỡn với nhau rằng giờ bà Hằng là dâu hào môn rồi. “Sau này đẻ con gái tao nhất định đặt tên Hằng!” Mãi sau bả kể nhiều cái mới biết không có gì là hoàn hảo cả, cái gì cũng có được và mất, cầm tiền của người ta đâu có đơn giản.

Còn bà Bình thì đang yêu anh người Úc, bọn mình đều gặp cả rồi. Thời gian tiếp xúc không được nhiều nhưng ấn tượng của mình với ảnh đó là hiền và chân thật. Có thể có một chút ích kỷ nhưng so với tiêu chuẩn quan tâm thái quá của người Việt Nam thôi, chứ mình thấy ảnh hoàn toàn ổn so với mặt bằng chung trai tây. Bây giờ đứa nào cũng ngấp nghé 30 rồi nên việc Bình kết hôn với Peter rồi sang Úc định cư là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Dù chưa có gì chính thức nhưng mình và bà Vi đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng “bộ tứ” có thể disband trong tương lai rất gần. Cho nên chuyến du lịch lần này đối với bọn mình rất có ý nghĩa. Nói là vậy nhưng ngồi viết những dòng này mình vẫn còn áy náy tại sao lúc đó không hỏi gì tới bà Bình nhỉ? Đúng là “bạn bè như cái bẹn bà”, mấy đứa gen Z hay nói vậy nên mình bắt chước. Bà Vi thì nói: “Gặp tao là tao khóc rồi á!” Được cái bạn thì ít mà đứa nào cũng lố như nhau.


Về cái tên "Miseducation of a rolling soul"

Đối với mình thì đặt tên cho bài viết hoặc tranh ảnh nghệ thuật là bước khó nhất trong công việc sáng tạo nội dung. Mình có thể dành hàng gi...